Kinh hoàng, tuyệt vọng...

Nơi sâu thẳm của ngọn lửa, tiếng rồng ngân vang ngày càng cao. Những ngọn lửa xung quanh bùng lên thứ ánh sáng rực rỡ nhất vào lúc này như thể hàng ngàn mặt trời đột ngột nổ tung ngay trước mặt.

Lửa vô tận bao trùm cả không gian, tôi cố gắng mở mắt nhưng trước mắt ngoài màu đỏ như máu thì là lửa cháy. Trong giây phút này tôi đã không còn biết chống cự thế nào nữa mà dựa vào bản năng, dựa vào kết giới đỏ máu kia để ra sức chèo chống. Chỉ là, uy thế xung quanh làm cho con người ngột ngạt giống như bị núi Thái Sơn đè lên, một nguồn năng lượng cổ quái không rõ là gì đè lên cơ thể của tôi, muốn nghiền nát thân tôi.

Cái đầu rồng khổng lồ chậm rãi chuyển động trong ngọn lửa, nó bị bao quanh bởi những ngọn lửa cháy bừng, cặp sừng to lớn cùng răng nanh sắc nhọn, trong đám cháy với nhiệt độ cực cao này lộ ra một màu đỏ huyền bí, gần như là trong suốt.

Nó cứ di chuyển cái đầu như thế và dùng cặp mắt cực đại đánh giá thế giới này. Mỗi cái hít thở của nó đều mang một luồng khí nóng dâng trào mãnh liệt, kéo theo cơn chấn động dữ dội cho toàn bộ hang động, như thể hang động to lớn này cũng không thể nào chứa được cơ thể cao lớn của nó.

Lúc này, nó chỉ mới ló đầu ra mà thôi.

Rồng lửa hoang dã!

Đây là truyền thuyết cổ xưa của Miêu Cương. Ngàn năm trước, rồng lửa từ trên trời giáng xuống, là một thứ khủng khiếp có thể hủy diệt vạn vật trên đời, nếu như để nó xuất thế thì chắc chắn sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian!

Nhưng mà, tôi của thời điểm này căn bản không tài nào cử động được. Mọi sức lực của tôi đều dùng để chống lại ngọn lửa bất tận kia. Sức mạnh kỳ lạ đến từ Huyết Ngọc Ban Chỉ không ngừng hút máu tôi để duy trì kết giới, dần dần, tôi dường như cảm thấy ý thức đang mờ nhạt từng chút một.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy máu trong người ào ạt trào ra, ứa ra từ vết thương trông không đáng kể kia trên Huyết Ngọc Ban Chỉ.

Não bộ bắt đầu nặng trịch, đây có phải là cảm giác mất máu quá nhiều hay không?

Tôi nghiến chặt răng, cảm giác Dao Nhi trên lưng đang trượt khỏi người tôi, nhưng tôi đã không còn sức đỡ cô nữa. Đúng lúc ấy, con rồng lửa khổng lồ hình như đã thích ứng xong. Trong hốc mắt màu đỏ cỡ lớn đó, ngọn lửa hừng hực từ từ bốc lên cao. Cái đầu rồng kinh khủng cũng từ từ di chuyển, hướng về phía tôi.

Tôi không biết diễn tả ánh mắt của nó là như thế nào, bên trong chứa đầy sự ngạo mạn và coi thường bề trên, như thể tôi đứng trước mặt nó và chặn ngọn lửa chỉ là một điều nực cười.

"Gru!"

Hỏa long đột nhiên ngẩng đầu gào rú, trong nháy mắt, tiếng gào cực lớn vang lên khắp không gian, tôi suýt chút nữa bị tiếng gầm đẩy ngã xuống đất, ngay cả kết giới đỏ máu cũng bắt đầu lung lay, ánh sáng ban đầu như ngọc lưu ly cũng đã dần tan.

Chẳng lẽ, tôi thật sự phải chấp nhận số mệnh trước con rồng lửa hoang kiêu ngạo coi nhẹ cả trời đất này sao?

Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, Xa bà bà ở Phúc Duyên Trai, Mộc linh thượng cổ Liễu Vô Ngôn, Long quân Li Vẫn, Dạ quỷ, A Nam, những người này không còn nghi ngờ gì nữa họ đều là những cao thủ, đặc biệt là Xa bà bà và Liễu Vô Ngôn, người thì hung ác vô cùng, kẻ thì pháp lực ngất trời. Trong Phúc Duyên Trai, chính là một nhân vật khủng khiếp có thể càn quét bất kì môn phái nào chỉ với sức mạnh của mình.

Còn Long quân Li Vẫn, mặc dù không thấy ông ấy ra tay hết mình nhưng ông là chúa tể cả một giới, là một trong chín người con của rồng, và năng lực của ông chắc chắn hơn hẳn sự tồn tại của Thần quân Giải Trĩ.

Về phần thần thú Thần quân Giải Trĩ, mặc dù cũng là thần thú thượng cổ, nhưng nói đúng ra thì ông ấy cũng chỉ là con của thần thú, đạo hành không thể nào so với các lão quái chục ngàn năm kia được.

Nhưng con rồng lửa hoang dã trước mặt tôi lại mang sức mạnh càn quét vạn vật trên thế gian ngay khi nó được sinh ra, à không, trước khi nó sinh ra, đã dựa vào uy lực của mình làm cho tôi nhấc chân nửa bước cũng cảm thấy khó khăn. Trong giờ phút này lại càng là như vậy, tôi bị bức áp đến cái nhúc nhích cũng trở nên xa vời.

So với những cao thủ mà tôi từng gặp qua thì con rồng hoang này dường như là kẻ địch đáng sợ nhất.

Hao mòn từng chút sức lực, trong lòng vụt qua vô số ý nghĩ nhưng cũng là lực bất tòng tâm. Ngọn lửa vô biên không chỉ vắt kiệt sức lực của tôi mà còn làm hao mòn cả thể lực của tôi. Lúc này đây, tôi cảm thấy mình sắp trở thành “người khô” mất rồi. Nhiệt độ cao hết mức đang dần cướp đi sinh mạng của tôi.

Vậy là kết thúc rồi sao?

Tôi gượng cười, tốt xấu gì cũng cho tôi xem "toàn cảnh" của con rồng lửa này đã, để tôi biết được lúc bị tên nướng sống rốt cuộc tôi sẽ có hình dạng kiên cường đến mức nào.

Có lẽ là cảm nhận được nỗi uất ức cả tôi, cái đầu rồng to lớn trước mặt đột ngột thò ra, thân hình cứng cáp đằng sau bắt đầu hiện ra trước mắt tôi từng chút một.

Quả là một con rồng lửa khổng lồ!

So với nó thì Xa bà bà chỉ đơn giản là một con sâu róm, dù cho có thân hình vô cùng oai phong, nhưng con trăn đen kia làm sao so với con rồng này được?

Rồng lửa bắt đầu bơi về phía trước để thăm dò, cả hang động gần như bị cơ thể của nó chiếm trọn. Theo từng bước tiếp cận của nó là nhiệt độ xung quanh lại tăng dữ dội, và cuối cùng tôi không thể giữ được nữa.

Lúc này, thứ tôi phải đối phó không còn là ngọn lửa ùn ùn kia mà là cái không gian cực kỳ nóng bức này, cái kết giới bằng máu đã không còn tác dụng rồi.

Tôi thở dài trong lòng, cánh tay buông thõng xuống, kết giới màu máu liền sụp đổ và hóa thành những vệt loang lổ, nhưng nó không tan biến ngay lập tức mà chỉ lơ lửng trước mặt tôi, không ngừng quay cuồng, co rút.

Hơn nữa với sự tăng dần nhiệt độ, tôi chợt vô tình phát hiện ra rằng vết máu tiếp tục co lại và có hiện tượng cô đặc. Tôi sững sờ, chẳng mấy chốc từ một mảng máu lớn đã sắc thành một quả cầu máu lớn bằng quả bóng rổ. Sắc đỏ ban đầu cũng đã thành màu đỏ sẫm, thậm chí còn có pha lẫn một ít vật chất đen ở giữa, chậm rãi chảy trước mặt tôi.

Nhìn cảnh tượng này, tôi bỗng như được khai sáng, mọi sự tự thông đưa bàn tay vào trong quả cầu huyết dò tìm, sau đó liền thấy huyết cầu xâm nhập vào bàn tay mình, một cảm giác kỳ lạ từ đó ập đến, như thể có thứ gì đó muốn tiến vào cơ thể tôi vào lúc này.

Nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao trong thâm tâm tôi lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác muốn thoát ra. Tôi lật đật rút tay ra khỏi huyết cầu, nhưng huyết cầu vốn đã dính chặt như keo không cách nào tách ra được. Tay tôi đã hoàn bị kẹt trong đó, không thể rút ra.

Người tôi ớn lạnh, nhịp tim trở nên kịch liệt, một nỗi bất an từ sâu thẳm tâm hồn len lỏi vào tâm trí tôi.

Tại sao, tại sao tôi lại sợ hãi như vậy?

Tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết...

Trong huyết cầu chắc hẳn là máu của tôi. Không, chính xác là có chứa máu của tôi. Nhưng tại sao tôi phải bài xích máu mủ của mình cơ chứ?

Huyết cầu dần dần hòa vào lòng bàn tay của tôi, một năng lượng quái lạ không giải thích được cũng chui vào cơ thể tôi từng chút. Tôi trợn trừng mắt và tôi gần như quên đi sức nóng và đám cháy xung quanh mình. Mắt cũng không còn thấy rồng lửa khổng lồ đang không ngừng ló ra cơ thể.

Tôi bỗng nhớ ra, Huyết Ngọc Ban Chỉ là cấm vật của Hàn gia, không biết trong đó tích tụ bao nhiêu máu của tổ tiên Hàn gia rồi, lẽ nào trong tình huống đặc biệt, vừa nãy để chống lại đám lửa kia tôi đã rút hết máu của Huyết Ngọc Ban Chỉ? ?

Sau đó, dưới tác động của nhiệt độ cao, máu lại trở nên đặc dính và cuối cùng bằng một cách nào đó nó đã trở về bên trong Huyết Ngọc Ban Chỉ...

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy rằng nó đã quay lại người tôi?

Tôi kinh hãi nhìn lòng bàn tay, huyết cầu cuối cùng cũng ngấm vào bàn tay thâm nhập vào trong cơ thể. Lúc này, trong mơ màng tôi cơ hồ cảm nhận được bên trong người đã có thêm thứ gì đó.

Thế nhưng, thời gian đã quá muộn để tôi suy nghĩ nhiều, Hỏa Long hoang dã chỉ cách tôi chưa đầy 20 mét, thân hình khổng lồ với cái đầu cực đại của bó như một quả đồi, những ngọn lửa đang bùng cháy, áp sát về phía tôi.

Gần như trong vô thức, tâm trí tôi dao động, đầu ngón tay chợt rỉ ra một ít máu, tiếp theo đó là một loạt cảm giác lạ lẫm dâng lên từ đáy lòng.

Lúc trước dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ thi triển cấm pháp huyết chú, đều tự do thoải mái, nhưng bây giờ máu trở nên đặc sệt, tốc độ "đi đường" của ngón tay cũng chậm lại, nhưng cảm giác chân thực này lại chưa từng có bao giờ.

Tôi giơ ngón tay ra và vẽ trong không khí thế mà lại nảy ra một cảm giác rất chân thật, tay tôi ấn vào không khí như đang được ấn vào một tờ giấy vô hình.

Tôi không biết mình đang viết chữ gì, đây hoàn toàn là một hành động trong vô thức, hoặc có thể nói là bản năng đang điều khiển thể xác tôi.

Hay nói cách khác, năng lượng chui người tôi bất thình lình khi nãy đã chi phối tôi.

Một con chữ hoàn toàn xa lạ, đẫm máu, dần dần xuất hiện ra trước mắt...

 

0.16908 sec| 2418.094 kb